Đúng vậy rất nhiều người đeo vòng tay và kết hợp với một phong cách phù hợp với nó thì sẽ tạo nên được một phong cách rất là các tính và trẻ trung
Mỗi khi ngồi vói tiền, giáo sư Vĩnh vong deo tay thấy lòng se lại. ông chỉ có hạnh phúc khi được sống trong trạng thái “thiền”. Đời ông là một chuỗi những bất hạnh. Phía vong deo tay sau mỗi đồng tiền mà ông cầm lên, đều thấy hình ảnh vợ mình ôm ấp thằng chủ xí nghiệp công tư hợp doanh X. ngay trong những năm mới cưới!
Sau là thằng lái xe tải quá cảnh, thằng trưởng khuyên tai tàu Vosco… Ông đã phải khóa cửa nhốt bà trong gian nhà tập thể hai chục mét vuông, mỗi khi đi làm- 114 Không bỏ khuyên tai nàng được. Mỗi khi gẩn nàng, ông quên hết mọi đau khổ; chỉ còn lại một người đàn bà đẹp mô hổn… Bà chỉ vào mặt ông; “Không phải tội ở con này đâu nhé. Lỗi là ở cái thằng đàn ông bất tài, còng lưng quanh năm không đủ…!” Thằng con trai cũng làm khổ ông không kém. Sau nhiều năm gây ra bao chuyện tai tiếng, nó bỏ nhà vượt biên. Nó không biết thương ông bà, cha mẹ. Bố ông, trước cách mạng tháng Tám, muốn mua một chức“ nhiêu” mà không có tiền. Người đã chết vì tạp dịch;
nước cuốn mất xác trong một cuộc hộ đê! Từ nhỏ, ông nhẫn bạc đôi đã biết thương cha mẹ mình. Các cụ không có học nên thật khốn khổ. Còn ông, học hành chu đáo. Ây thế mà, khi trở thành nhẫn bạc đôi bác sĩ, cả lúc đã giành được học vị phó tiến sĩ, ông cũng có sung sướng gì đâu. Khác vói bác sĩ Quyết, giáo sư Vĩnh sớm thấy ghê tởm đồng tiền. Nhưng ông không thể không tận sức để giành giật nó! Không rõ từ bao giờ, cắn bộ viên chức ta chỉ được coi là “tiến bộ” thật sự khi anh đứng ở vị trí lãnh đạo. Ông Vĩnh nghĩ, chỉ có phấn đấu để trở thành người đứng đầu, kiếm tiền mới dễ, mói nhiều mà không vất vả. Có thể mổ mả các cụ không phát về đường quan chức. Cái hàm giáo sư là đương nhiên. Bởi ông là giảng viên đại học, từ khi mối tốt nghiệp. Số giờ giảng có thừa. Học vị tiến sĩ thì tự nhiên trời cho nhờ một nhát ký xóa đi từ “Phó”. Sách, ông đã soạn chung ít bài giảng trong giáo khoa; và viết riêng một tập “Các u bướu vùng đầu cổ”. Tác phẩm ra đời nhờ số lượng và tỷ lệ bệnh lấy trong tài liệu của bệnh viện; lý thuyết nhặt ở sách nước ngoài vói ít nhiều chế biến. Công trình in tạp chí cũng có hàng chục. Thì ông tổng kết những bệnh đã mổ, thêm vào những nhận xét, . ông chỉ có hạnh phúc khi được sống trong trạng thái “thiền”. Đời ông là một chuỗi những bất hạnh. Phía sau mỗi đồng tiền mà ông cầm lên, đều thấy hình ảnh vợ mình ôm ấp thằng chủ xí nghiệp công tư hợp doanh X. ngay trong những năm mới cưới! Sau là thằng lái xe tải quá cảnh, thằng trưởng tàu Vosco… Ông đã phải khóa cửa nhốt bà trong gian nhà tập thể hai chục mét vuông, mỗi khi đi làm- 114 Không bỏ nàng được. Mỗi khi gẩn nàng, ông quên hết mọi đau khổ; chỉ còn lại một người đàn bà đẹp mô hổn… Bà chỉ vào mặt ông; “Không phải tội ở con này đâu nhé. Lỗi là ở cái thằng đàn ông bất tài, còng lưng quanh năm không đủ…!” Thằng con trai cũng làm khổ ông không kém. Sau nhiều năm gây ra bao chuyện tai tiếng, nó bỏ nhà vượt biên. Nó không biết thương ông bà, cha mẹ. Bố ông, trước cách mạng tháng Tám, muốn mua một chức“ nhiêu” mà không có tiền. Người đã chết vì tạp dịch; nước cuốn mất xác trong một cuộc hộ đê! Từ nhỏ, ông đã biết thương cha mẹ mình. Các cụ không có học nên thật khốn khổ. Còn ông, học hành chu đáo. Ây thế mà, khi trở thành bác sĩ, cả lúc đã giành được học vị phó tiến sĩ, ông cũng có sung sướng gì đâu. Khác vói bác sĩ Quyết, giáo sư Vĩnh sớm thấy ghê tởm đồng tiền. Nhưng ông không thể không tận sức để giành giật nó! Không rõ từ bao giờ, cắn bộ viên chức ta chỉ được coi là “tiến bộ” thật sự khi anh đứng ở vị trí lãnh đạo. Ông Vĩnh nghĩ, chỉ có phấn đấu để trở thành người đứng đầu, kiếm tiền mới dễ, mói nhiều mà không vất vả. Có thể mổ mả các cụ không phát về đường quan chức. Cái hàm giáo sư là đương nhiên. Bởi ông là giảng viên đại học, từ khi mối tốt nghiệp. Số giờ giảng có thừa. Học vị tiến sĩ thì tự nhiên trời cho nhờ một nhát ký xóa đi từ “Phó”. Sách, ông đã soạn chung ít bài giảng trong giáo khoa; và viết riêng một tập “Các u bướu vùng đầu cổ”. Tác phẩm ra đời nhờ số lượng và tỷ lệ bệnh lấy trong tài liệu của bệnh viện; lý thuyết nhặt ở sách nước ngoài vói ít nhiều chế biến. Công trình in tạp chí cũng có hàng chục. Thì ông tổng kết những bệnh đã mổ, thêm vào những nhận xét,
Nguồn: http://dichvusonnhahanoi.com/
Read Full Article